Tuần sau mình kết thúc 1 lớp Topik full 3 kỹ năng. Lớp đó có chỉ có 2 học sinh: một chị Giảng viên Marketing đại học đã hơn 40 tuổi và một bạn đang học Master một ngành khoa học kỹ thuật tại Hàn theo dạng học bổng Chính Phủ HQ.
Có một điều mình từng rất tò mò rằng sao chị hơn 40, làm công việc ổn định là giảng viên rồi mà lại bắt đầu học tiếng Hàn vậy? Theo mọi người thì là vì sao ạ?
Câu trả lời của chị là “chị học để phòng bệnh alzheimer”. Wow, một câu trả lời hoàn toàn ngoài những gì não mình thể suy nghĩ được. Chị tiếp, “ba chị năm nay hơn 70 tuổi rồi nhưng vẫn học ngoại ngữ hằng ngày đó Ngọc. Thêm nữa chị cũng học như một sở thích, một cách để có thêm niềm vui”.
Mình bỗng chợt thấy mình thật nhỏ bé và nông cạn. Nói thật là mình chưa bao giờ nghĩ đến việc 50 tuổi, 70 tuổi mình sẽ làm gì. Chứ chưa nói là để thử thách bản thân với một thứ hoàn toàn mới lạ.
Trong lớp, khi học tiếng Hàn về một chủ đề dù to dù nhỏ mình luôn khuyến khích mọi người discuss thật sâu, chia sẻ quan điểm và mở rộng vấn đề đó một cách tối đa. Chính vì vậy, nhờ chị, nhờ bạn dân kỹ thuật kia mà mình cũng học được vô vàn nhiều thứ. Mình nhận ra những góc nhìn khác nhau từ người có độ tuổi 4x, quan điểm khác nhau từ một người là chuyên ngành kỹ thuật. Đủ thứ trên đời chứ không còn chỉ dừng lại ở khía cạnh ngôn ngữ.
Việc dạy tiếng Hàn, với mình như một sở thích, một niềm đam mê. Cũng như chị học sinh của mình, học với các bạn cũng là cách để mình tìm niềm vui. Người ta bảo “Học thêm một ngôn ngữ là sống thêm một cuộc đời”. Nhưng để được sống thêm một cuộc đời đúng nghĩa thì đừng chỉ chăm chăm học thuộc từ mới, dạng bài mà hãy chịu khó đào sâu, học với người khác để mở rộng tầm nhìn. Nếu không mở rộng tư duy, mindset thì có nghĩa là chúng ta chỉ đang dừng lại ở những con chữ màu mè. Các bạn nhớ nhé #Đừngdừnglạiởmộttấmbằng.